Văn hóa - Nghệ thuật Văn hóa - Nghệ thuật
Ký ức về trường xưa!
11:09 | 11/11/2013 Print   E-mail    

Nhân kỷ niệm ngày nhà giáo Việt nam 20/11
 
KÝ ỨC VỀ TRƯỜNG XƯA!
---------------
                                      
                Vậy là đã gần hai mươi năm tôi xa quê hương, xa mái trường cấp hai thân thuộc thửa ấu thơ. Hôm nay có dịp trở lại thăm trường, trong tôi chất chứa nhiều cảm xúc khó tả. Những ký ức về mái trường xưa lại hiện về, tôi như được sống lại những ngày tháng cũ, những ngày học trò hồn nhiên mơ mộng.
 
                Trường tôi là một ngôi trường làng của một vùng quê Bắc Bộ. Trường được xây dựng vào khoảng đầu những năm 60 của thế kỷ XX, khi cả nước đang sục sôi kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Chỉ là ba dãy nhà ngói đơn sơ thôi nhưng đã chấp cánh biết bao hoài bão, ước mơ, tiếp thêm sức mạnh tinh thần, hành trang tri thức để tôi bước vào đời.
 
 
                  Điều tôi còn nhớ như in về mái trường thân yêu này nhất chính là những cây xà cừ rất to. Cây to nhất phải như hai người chúng tôi ôm mới vừa, chúng vươn những tán lá của mình thật cao và rộng che rợp hết cả sân trường. Tuổi thọ của những cây này chắc hẳn lớn hơn tuổi thọ của ngôi trường. Không chỉ có vậy, sân trường còn có rất nhiều loại cây khác, những loài cây gắn liền với tuổi học trò như cây phượng, cây bằng lăng,…tạo nên một bầu không khí trong lành cho học sinh và thầy cô làm việc tốt hơn.
 
                  Thời tôi học, mọi thứ còn khó khăn. Người dân quê tôi phải vất vả lắm mới có đủ điều kiện cho con em tới trường. Tôi yêu và nhớ những con đường mòn trong sân trường. Trên con đường nhỏ bé ấy, tôi đã nán lại bao lần để đi bộ, đếm mỏi cả chân những đốm nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá. Tôi yêu và nhớ cái lớp học có cánh cửa sổ bị hoen rỉ nơi góc tôi ngồi hành lang lớp nhìn ra có những tán lá bằng lăng lòa xòa xanh mướt và ngát thơm. Tôi nhớ những tiết học thể dục của thầy Nam với những buổi tập điều lệnh đội ngũ đầy vất vả. Tôi nhớ và yêu những giờ dạy văn của cô Thiềng, cô có cái nhìn xa xăm và giọng nói trầm ấm, ngọt ngào không thể nào quên. Mỗi giờ lên lớp của cô làm tất cả học sinh chúng tôi đều lắng nghe một cách say sưa. Tôi nhớ thầy Giá dạy toán. Thầy có cái nghiêm khắc, chừng mực, bé người nhưng nhanh nhẹn, khó tính nhưng rất hiền. Thầy dạy chúng tôi: viết bài phải ngẩng cao đầu. Thầy dạy chúng tôi: viên phấn viết phải bẻ đôi. Những điều giản dị ấy càng lớn ta càng thấy trân trọng mà lúc bé chẳng mấy khi lưu tâm để ý. Tên chúng tôi thì thầy không thuộc hết nhưng thầy nhớ mặt từng đứa, đặc biệt là những đứa con nhà nghèo, những đứa gia đình có chuyện buồn. Tôi thấy dường như không gì có thể thoát khỏi đôi mắt của thầy...
 
                  Còn nhiều lắm, nhiều lắm những kỷ niệm về trường xưa… Hai mươi năm rồi tôi mới có dịp trở lại đây, mọi thứ đã thay đổi nhiều. Ba dãy nhà ngói cũ kỹ kia đã không còn nữa mà được thay thế bằng những dãy nhà cao tầng với cơ sở vật chất khang trang, sạch đẹp. Đó cũng là quy luật tất yếu của bước tiến thời gian. Các em học sinh hôm nay sướng hơn thế hệ chúng tôi rất nhiều. Những thầy cô giáo của tôi năm xưa giờ đây đã nghỉ hưu, chỉ còn những cây xà cừ cổ thụ vẫn đứng vững rì rào trong gió tiếp bước cho bao thế hệ bước vào đời…./.
 
Bài: Lê Ngân
BBT.