Văn hóa - Nghệ thuật Văn hóa - Nghệ thuật
Tình mẹ
05:41 | 08/03/2016 Print   E-mail    

 

Bao giờ cũng thế, mẹ luôn ở trong tim mỗi người. Tình mẹ, một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện hữu trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình. "Lên non mới biết non cao, Có con mới biết công lao mẹ già!". Tình yêu của người mẹ hiền dành cho mỗi chúng ta, không thể nói hết bằng lời. Và cho dù có đi, ở đâu thì đúng thật, không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho chúng ta bằng chính cha mẹ...

(Hình minh họa)

Tình mẹ đối với mỗi người trong chúng ta hẳn là không gì sánh nổi. Hơn chín tháng mang nặng đẻ đau, mẹ ban cho ta hình hài để được sống, được cảm nhận yêu thương. Nuôi ta khôn lớn, trưởng thành mẹ không quản nhọc nhằn vất vả. Công lao của mẹ lớn hơn bể trời, nghĩa tình của mẹ sâu hơn suối nguồn, biển cả. Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ, đi làm ta có những đồng nghiệp, rồi những người bạn tri kỷ... nhưng chắc chẳng có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.

Hình tượng mẹ trong lòng mỗi người con luôn là thế. Mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Từ khi cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nỗi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?

Mỗi sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mãnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp. Rồi khi bước vào đời, đi làm rồi nhưng lúc nào mẹ cũng ân cần hỏi han, vui với những hạnh phúc của con, buồn khi con gặp chuyện buồn. Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng!

Thời gian trôi, khi lớn khôn rồi, ta mới hiểu dưới mưa không còn là những giọt nước mắt lấm liếm nỗi buồn, che giấu đau khổ hay những tiếng cười vui vẻ khi dạo mưa cùng chúng bạn. Mà chính là hình ảnh người mẹ lom khom dọn dẹp gánh hàng trong chiếc áo mưa mỏng tang chẳng đủ để ngăn những giọt mưa thấm vào da thịt mẹ, lạnh ngắt. Mẹ còn dạy ta cách sử dụng đôi mắt mình một cách sâu sắc hơn. Nó chẳng còn là thứ để nhìn ngắm những cảnh đẹp mà nó chính là thứ thay bàn tay, chạm vào trái tim con mỗi khi con lướt qua một hình ảnh đáng thương trên hè phố. Có khi là một người phụ nữ vất vả nhặt từng đồ phế thải. Lúc là một chú đứng tuổi gồng mình bốc vác từng bao tải nặng. Hay là một chú bé con mặt mũi lem nhem bán vé số hoặc năn nỉ ai đó đánh cho đôi giày kiếm chút tiền ăn tối.. Và mẹ ơi, cảm ơn đôi mắt mẹ cho con để con có thể nhìn ngắm những cảnh đời ấy rồi lại thầm cảm ơn những hi sinh lớn lao của mẹ, tuy không cho con một cuộc sống giàu sang nhưng đã cho con những đặc ân may mắn và hạnh phúc hơn những mảnh đời éo le ấy.

Nụ cười của mẹ đã cho con một cái nhìn khác về vẻ đẹp cuộc sống. Trước đây con tâm niệm, cười đẹp là cười tươi, là rạng rỡ cùng chiếc răng khểnh hay má lún đồng tiền. Nhưng cái ngày con nhận kết quả đại học hay cái lúc tên con được xướng lên trong danh sách những người đạt giải thưởng của một cuộc thi nào đó thì nụ cười tự hào ấy của mẹ mới chính là nụ cười tuyệt vời nhất. Và mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã cho con hiểu rằng, nụ cười chỉ đẹp nhất khi nó được toát ra từ chính tình yêu thương và  từ chính tận đáy lòng.

Chúng ta có thể thấy rằng, tình mẫu tử không chỉ nuôi đứa trẻ lớn khôn mà là sự vị tha, vị kỷ, biết dẹp bỏ những yêu thích của mình để dành tất cả cho con, làm lá chắn cho con suốt cuộc đời ... Mẹ là ngọn nến soi sáng cho ta trên cuộc đời đầy chông gai, ta sợ một ngày ngọn nến kia vụt tắt ta không còn được nói câu mẹ ơi , mẹ ơi và không được chia sẻ nỗi vui buồn với mẹ. Dù có nói hết hơi mỏi miệng đi chăng nữa sẽ không kể hết được những hy sinh và nỗi vất vả của mẹ cho con. Xin thời gian hãy ngừng trôi đừng làm tóc mẹ bạc màu để mẹ sống mãi bên ta./.   

 

Bài: Lê Ngân, BBT