An sinh - Xã hội An sinh - Xã hội
Hành trình về nguồn đầu xuân.
02:50 | 17/02/2014 Print   E-mail    

 

HÀNH TRÌNH VỀ NGUỒN ĐẦU XUÂN
-----------------
 

Một mùa xuân nữa đã về. Mọi người đều kiếm tìm cho mình những niềm vui, những chuyến du xuân đầy ý nghĩa. Tôi chọn chuyến du xuân đầu năm của mình là về với mảnh đất anh hùng cách mạng Côn Đảo, về với cội nguồn dân tộc.

 
Khác với những miền đất khác, mùa xuân trên Côn Đảo không ồn ào huyên náo mà rất bình lặng. Bình lặng sau những đau thương của mảnh đất từng được gọi là địa ngục trần gian này.Sau mười hai giờ lênh đênh trên biển, Côn Đảo hiện ra trong mắt tôi thật tuyệt của bình minh một ngày mới. Cảm nhận đầu tiên của tôi về Côn Đảo là một hòn đảo mang vẻ đẹp hoang sơ. Biển xanh ngắt và những bãi cát trải dài, trắng mịn, óng ả hiện ra dọc đường tôi đi về trung tâm huyện. Không khí trong lành cùng với tiếng sóng biển rì rào khiến tôi dường như quên hết mệt mỏi, thay vào đó chỉ còn tiếng nói cười và những lời khen tặng cho cảnh đẹp của hòn đảo nhỏ này.
 
Xuân đã về trên mảnh đất hùng thiêng. Chân tôi chậm bước trên con đường một bên là những cây bàng cổ thụ, bên kia là bức tường nhà tù xây thời Pháp thuộc. Côn Đảo hôm nay hiện đại hơn nhiều so với những gì tôi suy nghĩ trước đây nhưng vẫn không mất đi vẻ rêu phong và cổ kính. Mặc dù được khoác trên mình chiếc áo mới nhưng Côn Đảo vẫn còn đó chứng tích của một thời. Những “chuồng bò”, “chuồng cọp” vẫn còn nằm đó như bản trường ca bất diệt tố cáo tội ác của bọn thực dân cướp nước.
 
Nhà tù Côn Đảo
 
Con người Côn Đảo cũng thật bình dị, họ thật thà, nhiệt tình và mến khách. Họ dẫn chúng tôi đi tham quan mảnh đất này, mảnh đất được hồi sinh từ máu và nước mắt. Trong tiết trời xuân lành lạnh, tôi ghé thăm nghĩa trang Hàng Dương trong tư thế trang nghiêm, kính cẩn. Những hàng phi lao vi vu trong gió chiều thoảng mùi hương trầm nghi ngút như đang ca lên bài ca tưởng nhớ linh hồn những người đã ngã xuống trên mảnh đất này. Nghĩa trang Hàng Dương có hơn hai mươi ngàn liệt sỹ từ khắp mọi miền đất nước đã yên nghỉ nhưng chỉ 1/10 trong số đó được tìm kiếm và xây dựng phần mộ. Đến nghĩa trang Hàng Dương  tôi thật xúc động khi tận mắt nhìn thấy nơi đây có hàng ngàn ngôi mộ chỉ đơn giản có một tấm bia đỏ gắn ngôi sao vàng năm cánh. Bởi vì các anh mất mà giờ đây không thể tìm được tên tuổi để trả lại cho các anh. Nhưng thôi, các anh nằm đó, lá cờ đỏ sao vàng trên bia mộ các anh nói lên rằng Tổ Quốc ghi nhận sự hy sinh của các anh, thế hệ sau tự hào gọi các anh là những người anh hùng liệt sỹ. Với đời sau, các anh còn khuyết danh chứ không hề vô danh! Các anh hãy yên nghỉ nhé, chúng tôi nguyện tiếp bước theo con đường mà các anh đã chọn, sống và làm việc thật tốt để xứng đáng với những gì mà các anh đã đi qua. Biết được điều đó, chắc hẳn các anh thấy thanh thản hơn.
 
 
Nơi tôi dừng chân lâu nhất ở nghĩa trang là ngôi mộ chị Võ Thị Sáu- nữ anh hùng hi sinh khi tuổi đời còn rất trẻ. Cho tôi xin được gọi bằng chị, chị vẫn mãi là người chị thân yêu nhất của thế hệ chúng tôi và các thế hệ mai sau. Tôi đã nghe về sự hy sinh của chị nhiều lần nhưng có lẽ chưa lần nào đặc biệt như lần này. Những hình ảnh về nhà tù, sự dã man của kẻ địch mà chúng tôi được chứng kiến lúc trước lại ùa về tôn thêm khí phách anh hùng của chị trước lúc hy sinh. Ngắm nhìn hình ảnh chị được tạc trên một phiến đá trắng tròn như vành trăng rằm, ánh mắt chị như nhìn chúng tôi trìu mến, mái tóc ngắn buông xõa không làm mất đi vẻ nghị lực trên khuôn mặt chị. Thật cảm phục người nữ chiến sỹ biết sống và hy sinh cho lý tưởng, cho cuộc đấu tranh dành độc lập. Xuân về, những cây bông trong nghĩa trang Hàng Dương rộn ràng khoe sắc nhiều hơn. Sự rộn ràng đó như báo hiệu cho các anh chị đang yên nghỉ nơi này biết rằng mùa xuân đã về.

 

Côn Đảo hôm nay quả là khác xa với những gì tôi nghĩ trước khi đi chuyến đi này. Đến Côn Đảo, bên cạnh việc trở về nguồn để tìm hiểu về truyền thống cách mạng, chúng tôi còn được đến với một hòn đảo xinh đẹp, phong cảnh hữu tình. Không ở đâu bạn có thể tìm thấy những bãi biển sạch như ở Côn Đảo với nước biển xanh màu ngọc bích. Bao quanh quần đảo là những rặng san hô và bãi biển nông, chính vì vậy mà cát ở Côn Đảo cũng là loại cát mịn và có màu trắng khác với Nha Trang hay Hạ Long. Sóng ở các biển tự nhiên không mạnh nên nước trong xanh và sạch, từ trên bờ bạn có thể nhìn thấy đáy. Ngày nay Côn Đảo đang dần dần từng bước tiến lên xây dựng một Côn Đảo xứng tầm với những gì mà thiên nhiên đã ưu ái nơi đây..

 

Với tôi, không có nơi nào đẹp như mùa xuân Côn Đảo.Thời gian du xuân tuy ngắn ngủi nhưng nó để lại trong tôi biết bao kỷ niệm.Trong tôi luôn tâm niệm rằng sẽ có một ngày tôi trở lại, trở lại với mảnh đất hùng thiêng, với những gì thân thuộc của lòng mình, với cảnh đẹp nên thơ, với cội nguồn dân tộc. Đúng là “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”./.                         

 

Bài, ảnh: Lê Ngân.

BBT.