An sinh - Xã hội An sinh - Xã hội
Tháng Năm về – xao xuyến mùa chia xa của tuổi học trò.
03:39 | 05/05/2016 Print   E-mail    

 
 
Tháng Năm về, mùa Hạ đã về trong cái nắng chói chang gắt gỏng. Tháng Năm, tôi yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng khi thì say mê của lũ học trò, ta yêu tất cả những gì thuộc về nó, yêu đến cả cái nắng bỏng rát làm cho làn da ta chỉ ngăm ngăm bánh mật, sao mà thương quá đỗi tuổi học trò ơi... khi một ngày chia xa năm học đang đến gần.
 
Chẳng biết từ bao giờ, tháng Năm gắn liền với loài hoa của tuổi học trò, của mùa chia xa. Tháng Năm … tháng của mùa hoa đỏ rạo rực, một mùa hương nồng nàn, tha thiết. Chiều nay, vô tình mình nghe lại bài hát từng yêu thích “Phượng hồng”, nó gợi lại những kỷ niệm của một thời áo trắng: Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi, cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi như nuối tiếc một thời...
 
(Hình minh họa)
 
Tháng Năm mang một nét gì rất riêng mà không một tháng nào trong năm có thể trộn lẫn. Ve kêu, phượng bắt đầu nở cũng là khi một mùa thi mới lại về, là khi cảm xúc chia ly của những cô cậu học trò cuối cấp khiến lòng bâng khuâng, xao xuyến. Phượng nở, hè về lại gợi nhớ cho ta về kỷ niệm của những ngày xưa đến lớp…Với những ai đã qua rồi cái thời nhặt cành hoa ép vào trang vở ấy, khi ánh mắt bắt gặp màu đỏ cháy của chùm hoa phượng vĩ sẽ làm sống dậy trong chúng ta những khoảng trời, những mảng kí ức đẹp. Đã qua rồi cái tuổi "nhất quỷ nhì ma", qua rồi cái thời quên tập vở, không học thuộc bài cũ, mực lấm tấm vào áo... mà mỗi chúng ta đã đi qua đều lưu giữ lại trong một ngăn đẹp đẽ của kí ức. Tháng Năm về những đóa phượng bắt đầu nở, những bông hoa xinh xắn, đỏ tươi lại mang đến cho chúng ta những hy vọng về sự trở về của hạnh phúc, một sự bắt đầu mới đầy tươi đẹp.
 
Mùa Hạ được nhắc đến nhiều nhất và để lại nhiều kỷ niệm nhất có lẽ là mùa tháng Năm, mùa chia tay tuổi học trò cuối trung học phổ thông. Mười hai năm đèn sách rồi cũng phải chia tay. Ngày mai khi ra đường không còn được gọi hai chữ "học trò" nữa, sẽ nhớ thật nhiều những tháng năm tinh nghịch phảng phất nét hồn nhiên của tuổi mới lớn, tuổi thần tiên. Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chứa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không có cơ hội để thưởng thức. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân thương…
 
Có lẽ vì thế mà tháng Năm gắn liền với mùa hoa phượng của thưở học trò, với mùa chia xa. Hoa phượng, màu đỏ mang cái rực rỡ, nồng cháy với cả lòng nhiệt huyết, sự hăng say và bồng bột của tuổi trẻ. Hoa phượng không chỉ đẹp bởi màu sắc, Phượng còn là tuổi thơ, là kỷ niệm, là những ngày tháng không phai dưới mái trường. Tiếng ve gọi hè làm gợi nhớ cho ta biết bao kỷ niệm về mái trường xưa yêu dấu, nỗi nhớ thầy cô, bạn bè … Có cô cậu học sinh nào mà không yêu hoa phượng?  Khi phải chia xa tuổi đầy mộng mơ này, một điều mà trong ai cũng có đó là khoảng trống vắng trong lòng, có lẽ nhiều năm và nhiều năm sau nữa, cũng khó được lấp đầy.
 
Mùa hạ thường đến bằng mùa thi cùng với những nhánh phượng vỹ đỏ lấp ló báo hiệu ngày chia tay. Cùng với màu đỏ rực ấy là những dòng lưu bút và những món quà lưu niệm tặng nhau. Tạm biệt nhé, con đường đã quá đỗi trở nên thân quen, tạm biệt nhé góc sân và khoảng trời đầy những nhớ nhung, ta sẽ  trưởng thành, mạnh mẽ và đủ lớn để tiếp tục đi trên con đường ta đã chọn. Nhưng mãi mãi ta sẽ nhớ như in nơi này, nơi chắp cánh cho những ước mơ…Dù ở đâu khi nhìn thấy hoa phượng ta sẽ lại nhớ về - kí ức tuyệt vời của tuổi thơ.
 
Có thể đối với nhiều người, tháng Năm cũng chỉ là một trong mười hai tháng của năm. Nhưng với những ai đã đi qua một thời áo trắng thì không thể nào không có những nỗi niềm, tâm trạng mỗi khi tháng Năm về, khi ve kêu, phượng nở, khi mùa chi xa đang đến gần…Có lẽ vì thế mà mỗi khi tháng Năm về trong ta lại lâng lâng những cảm xúc, những nỗi niềm xao xuyến, bâng khuâng, tiếc nuối…/.       
                                                                                 
Bài: Lê Ngân, BBT