An sinh - Xã hội An sinh - Xã hội
Mẹ và Gánh hàng rong.
11:01 | 07/03/2014 Print   E-mail    

Nhân kỷ niệm ngày Quốc tế phụ nữ 8/3:
 
MẸ VÀ GÁNH HÀNG RONG
------------
 
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
 
 Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương âu yếm của mẹ. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu nhưng chắc có lẽ sẽ không ai yêu thương ta đầy ắp, nồng ấm như mẹ.Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, người dân quê tôi bao năm quanh quẩn với ruộng đồng. Tuổi thơ tôi gắn liền với những điều dân dã, mộc mạc nơi làng quê yêu dấu. Tôi lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Hình ảnh mẹ với đôi quang gánh oằn trên vai gầy, với chiếc nón lá, đôi dép mòn lặn lội đi sớm về khuya cùng gánh hàng rong nuôi chị em tôi khôn lớn thành người đã in sâu trong tâm trí tôi.
 
Hình minh họa
 
 Đôi quang gánh đã gánh tình thương yêu, gánh cả cuộc đời của mẹ dành cho những đứa con thơ chập chững vào đời. Đôi gánh ấy gắn bó gần như suốt cuộc đời lam lũ của mẹ, cái đòn gánh tre cũng bóng nhẵn vì mồ hôi của mẹ cùng những sương gió thời gian. Ngày ấy, ngoài mấy sào ruộng hợp tác xã phân công cho thì gánh hàng rong của mẹ là thu nhập lớn nhất để mẹ nuôi mấy chị em tôi ăn học. Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lần gánh hàng đi chợ, mẹ đều gánh tôi theo. Tôi thì được đặt trong thúng trước, còn hàng của mẹ thì đặt ở thúng sau. Và thế là mẹ, con cùng đôi quang gánh rong ruổi suốt hành trình từ nhà ra chợ rồi từ chợ về nhà. Lớn lên chút nữa, tôi không còn đòi ngồi lên một bên thúng mà có thể tự chạy lon ton theo mẹ và thường níu vạt áo nâu sòng của mẹ mỗi khi đến chốn đông người vì sợ bị lạc mất. Thay thế chỗ ngồi của tôi trong chiếc gánh đó là cô em út bé bỏng của tôi.
 
 Dù có nhiều lam lũ, vất vả nhưng mẹ lúc nào cũng tươi cười với chúng tôi. Mẹ luôn khuyên chúng tôi cố gắng học thật giỏi để mai này có cuộc sống tốt đẹp hơn. Có thể nói rằng  hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, hy sinh, chở che! Cất tiếng  khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nỗi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào đời, đằng sau ta không  bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười hay những thành công trong cuộc sống.
Giờ đây, hình ảnh đôi gánh ít dần đi. Nhưng ở đâu đó, ngay trong thành phố tấp nập này, thỉnh thoảng ta vẫn bắt gặp hình ảnh đôi quang gánh cùng người phụ nữ, với những gánh hàng rong, lặng thầm công việc của mình để nuôi đàn con thơ lớn khôn nên người. Mỗi lần gặp hình ảnh đó, bất chợt tôi lại nhớ về mẹ của mình. Nó như một cái gì vừa gần gũi, vừa thân thuộc đã ăn sâu trong tiềm thức của tôi./.
 
 Bài: Lê Ngân
BBT.