An sinh - Xã hội An sinh - Xã hội
Một lần về thăm lăng Bác.
08:38 | 11/12/2013 Print   E-mail    

  
                  Không biết tự bao giờ hình ảnh chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại của dân tộc đã khắc sâu vào muôn triệu trái tim con người Việt Nam. Hình tượng cao đẹp của Bác vượt lên không gian và thời gian, trường tồn vĩnh hằng cùng dân tộc. Mỗi chúng ta luôn hướng về Bác ở sự biết ơn, lòng tôn kính và Người luôn là niềm tự hào của dân tộc ta, non sông đất nước ta. Trong những tháng ngày này, khi cả nước đang thi đua lập thành tích mừng Đảng – mừng xuân, tôi rất vinh dự và tự được ra thăm lăng Bác. Thật sự trong tôi chất chứa một niềm vui khôn tả, vậy là ước mơ được về thăm lăng Bác nhen nhóm trong tôi từ bấy lâu nay đã thành hiện thực.
 
 
                 Từ miền Nam xa xôi hôm nay tôi được ra thăm lăng Bác. Không hiểu sao tôi cảm thấy lòng mình bâng khuâng đến lạ, một cảm giác xốn sang như được tìm về với người cha thân yêu, với những gì thân thuộc của lòng mình, với hồn thiêng sông núi.Lần đầu tiên tôi được tới Lăng Bác là một ngày nhiều nắng, trời cao và trong xanh. Sau bao chờ đợi, những tâm hồn rộn ràng theo từng đoàn người xếp hàng dài đến từ khắp mọi miền Tổ quốc, ai cũng một hướng nhìn, một mong đợi, một khắc khoải, một nỗi nhớ khôn nguôi. Lần đầu tiên tôi được trở về thăm lăng Bác nhưng sao ở đây tôi thấy cái gì cũng rất đỗi thân thuộc, với hàng tre xanh, với ao cá, vườn cây, với màu cờ đỏ thắm… Cảm nhận đầu tiên của tôi khi ra thăm lăng Bác là không khí trang nghiêm. Tất cả mọi thứ ở đây như ngưng đọng lại để tạo không khí yên tĩnh cho giấc ngủ ngàn thu của người anh hùng vĩ đại của dân tộc.
 
                  Nhịp chân khi xếp hàng chờ được vào viếng Bác càng nóng lòng và hối hả bao nhiêu, thì khi đứng bên Người càng chậm rãi bấy nhiêu. Con tim như ngừng đập, những đôi mắt dừng lại, và bước chân cố níu chậm hơn. Thật khó diễn tả hết cảm xúc khi đứng bên và ngắm nhìn Người đang an lành trong giấc ngủ. Khuôn mặt Người vẫn rạng ngời niềm vui như ngày toàn thắng, niềm vui của một tấm lòng yêu cháu con và đất nước da diết.
 
                   Năm tháng dần qua, nơi đó vẫn lưu giữ Người trong giấc ngủ ngàn thu. Ngày ngày đoàn người nối nhau về viếng thăm rồi tạm biệt Người trong kính yêu, tin tưởng và trong nghẹn ngào nuối tiếc. Ngày ngày, dòng người ngược xuôi qua lại trên con đường dài chạy vòng quanh Lăng Bác, con đường nối liền với hàng tre xanh như vòng tay của đất nước ôm ấp Người vào lòng. Đứng xa xa nhìn khung cảnh yên bình ấy, thấy lòng xôn xao ấm áp, bởi hiểu rằng, làng quê và lòng người Việt luôn bên Người, mặc cho bao đổi thay của thời cuộc.Trước lăng Bác, giữa quảng trường Ba Đình là nơi lưu lại nhiều dấu tích trọng đại nhất suốt chiều dài lịch sử đất nước. Chính tại nơi đây, ngày 2 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đọc bản Tuyên ngôn độc lập, chấm dứt 80 năm ách thực dân phát xít, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Từ đó, vào các ngày lễ lớn của nước ta, luôn có những cuộc diễu hành trên quảng trường được người dân Việt mọi nơi chờ đợi, hướng về.
 
                   Cuộc đời của Người là “bảy mươi chín mùa xuân” tươi đẹp, cống hiến trọn vẹn cho dân tộc, cho đất nước. Suốt hơn nửa thế kỉ, Bác đã chiến đấu, hy sinh để đem lại độc lập tự do cho dân tộc, đem lại cuộc sống hòa bình, ấm no, hạnh phúc cho nhân dân. Sự cống hiến của Bác thật cao cả, vĩ đại! Vì vậy Bác còn sống mãi trong niềm ngưỡng mộ, tôn kính của nhân dân. Bác đã đi xa nhưng sự nghiệp cách mạng cao cả của Người vẫn luôn tồn tại như bầu trời cao xanh kia. Hình ảnh Bác vẫn mãi soi sáng, sát cánh cùng non sông đất nước, trong tâm hồn dân tộc. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Bác đã ra đi, Tôi nghe mà “nhói ở trong tim”. Đó là nỗi đau của  những người con miền Nam bao năm mong ước được gặp Bác và cũng là nỗi đau chung của cả dân tộc. Bác ra đi là một mất mát lớn lao không gì bù đắp được. Dân tộc đã mất đi một vị lãnh tụ vĩ đại, một người cha già kính yêu.
 
                    Những giờ phút được trải lòng mình trên mảnh đất ngàn năm văn hiến và bên lăng Bác Hồ kính yêu trôi qua nhanh. Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng nó để lại trong tôi biết bao kỷ niệm. Tôi nguyện sẽ sống và làm việc tốt hơn để xứng đáng với những hi sinh cao cả của Bác. Giờ đây, lăng Bác với tôi có cái gì thật thân thuộc và “muốn ở đây thôi chẳng muốn về”. Trong tôi luôn tâm niệm rằng sẽ có một ngày tôi trở lại, trở lại với Bác hồ kính yêu, với những gì thân thuộc của lòng mình, với cảnh đẹp nên thơ, cội nguồn dân tộc. Tạm biệt Hà Nội, tạm biệt lăng Bác nhưng vẫn mãi vẳng bên mình lời hát:
 
“Mai về miền Nam thương trào nước mắt
Mai về miền Nam nhớ Bác khôn nguôi
Muốn làm con chim ca hót quanh lăng
Muốn làm bông hoa hương toả đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này”.
 
                                            (Viễn Phương)
Bài: Lê Ngân
 BBT.