An sinh - Xã hội An sinh - Xã hội
Hè về - gợi bao nhớ nhung, nuối tiếc!..
08:52 | 08/07/2015 Print   E-mail    

 

 
Ai trong chúng ta cũng có một mùa hè cho riêng mình với những niềm vui hay nỗi buồn, với những kỷ niệm khó quên của tuổi học trò, là mùa của bao nhớ nhung, nuối tiếc…
         
Ảnh minh họa
 
Dòng thời gian cuốn đi vội vã, công việc chất chồng, khiến chúng ta quên cả tháng ngày, quên cả nhịp tích tắc của những giây phút vừa trôi…Đểđến một ngày, khi những tia nắng bắt đầu chói chang hơn, tiếng ve kêu bắt đầu ngân lên rộn rã, sắc đỏ của những chùm hoa phượng cũng bắt đầu xuất hiện sau những tán lá xanh, làm chúng ta chợt nhận ra và hồi tưởng về mộtnăm học sắp kết thúc,một mùa hè nữa lại về, thêm một mùa thi và thêm một mùa “chia ly” nữa lại tới. Lúc này mặc dầu mọi vật vẫn thế, con người vẫn thế, nhưng sao lòng người ai cũng thấy chút bâng khuâng!...
 
Mùa hè đến, nhắc chúng ta nhớ về những tháng năm học trò đã qua,nhất là năm học cuối cấp, sắp phải chia ly, sắp phải rời xa mái trường cấp 3 (THPT) –nơi một thời từng gắn bó, từng để lại cho nhau biết bao kỷ niệm về tình bạn trong trắng của tuổi cắp sách đến trường. Ở nơi đó, có các bạn,các thầy cô giáo, có những tà áo dài trắng bay bay, có những trang giấy đã ghi chép và lưu giữ đầy ắp những kỷ niệm vẩn vơ, ngây thơ, trong sáng. Nhớ những buổi sáng lạnh đạp xe đến trường trong hơi sương và nồng nàn hương hoa sứ ban mai; Nhớ gói xôi nóng nhỏ bạn chia đôi trong những buổi đi vội đến trường quên ăn sáng…  Lòng xao xuyến nhớ về góc sân, hàng cây, ghế đá... nơi đã in dấu bao tháng ngày thơ dại của tuổi học trò. Những giờ ra chơi, nào nhảy dây, đá cầu, tán chuyện làm sân trường rộn rã, tình bạn vì thế mà xích lại gần nhau hơn. Nhiều đôi bạn yêu nhau nhưng vẫn ngại ngùng không nói, cả đến lúc chia tay cũng dặn lòng “câm nín” sợ nói ra làm vụn vỡ tình bạn trong sáng bao ngày. Tình yêu ngày nào dù không thành lời nhưng vẫn mãi là một ký ức khó phai. Để rồi sau bao thăng trầm của cuộc sống, ta về lại nơi từng đan dệt yêu thương, giữa sân trường đong đầy kỷ niệm, hình ảnh “người ấy” như vẫn còn đâu đó, rất gần mà cũng thật xa xôi.
 
Nhớ làm sao năm cuối cấp, đến lúc chia tay mới nhận ra mình còn nợ bạn bè một tiếng cảm ơn, một lời xin lỗi, nợ thầy cô mộtsự quan tâm và chia sẻ. Và không thể nào quên những giọt nước mắt chia tay ngày ấy, những tiếng nấc nghẹn ngào của những người bạn đã có những tháng ngày gắn bó, cùng chia ngọt sẻ bùi. Mình còn nhớ rất rõ hôm gặp mặt cuối cùng, khi đó hoàng hôn sắp tắt, cả một bầu trời hồng hồng in bóng xuống biển đẹp lung linh. Những tia nắng yếu ớt khẽ xuyên qua hàng dương đang rì rào theo sóng biển. Sao hôm nay trông biển đẹp lạ thường, mặt biển êm êm, gió biển dịu dàng làm cho ai cũng thấy tâm hồn mình thật thoải mái. Có lẽ biển cũng biết lòng người đang buồn lắm, nên cũng nhẹ nhàng tạo cảm giác thật bình yên.Buổi chia tay ấy vẫn in mãi trong lòng mỗi người, dù rằng giờ đây, ai cũng có một lối đi riêng, đứa đậu đại học, đứa đi du học, đứa vào bộ đội, đứa lại không may mắn nên đã rẽ theo một hướng khác. Nhưng những kỷ niệm đẹp về mùa hè cuối cùng của thời học sinh chắc hẳn vẫn mãi mãi mang theo và nó chợt hiện về mỗi khi vô tình trông thấy tà áo trắng bay bay nào đó … Đến lúc này, mới thấy yêu sao những tháng năm học trò, mới thầm ước nguyện mong sao thời gian trôi thật chậm để ta có thể sống lại từng giây phút đã qua, xin thời gian cho ta thêm một lần thôi để biết trân trọng những giây phút này, mặc dầu vẫn biết đó là điều không thể!... 
 
Thời học sinh trôi qua mới biết yêu thêm thầy, cô giáo. Nhớ những lần kiểm tra quay bài bị phạt, bị thầy cô mắng, chỉ biết ấm ức trong lòng trách thầy cô sao quá nghiêm khắc. Bây giờ khôn lớn, mới nhận thức được rằng  những lời thầy cô mắng chỉ mong tốt cho học sinh, chỉ mong chúng ta được thành người. Đã qua rồi mới thấy tiếc nuối vì những tháng ngày không còn nữa, thèm được trở về lúc đến trường cắp sách để được nghe thầy mắng thêm một lần, để hiểu được thêm những bài học làm người.
 
Quả thực, cứ mỗi mùa hè đến, những kỷ niệm của tuổi học trò lại ùa về, làm lòng người lại xốn xang, nuối tiếc …những tháng ngày ấy sao trôi qua nhanh quá, giờ còn đâu, tìm đâu được nữa!...Giữa tấp nập dòng đời, bạn bè mỗi đứa một nơi, biết rằng ai còn nhớ đến ai, xa cách phương trời biết khi nào gặp lại!...Và giờ đây, tất cả những điều ấy: thầy cô, bạn bè, ghế đá, sân trường, hàng cây, lớp học…đều đã trở thành kỷ niệm, những kỷ niệm ấy được gói lại trong ký ức và biến thành nỗi nhớ da diết trong đời mỗi dịp hè tới.
                                                                                     
Bài: Trọng Chu
BBT.
 
.