Văn hóa - Nghệ thuật Văn hóa - Nghệ thuật
Những người lái đò tận tụy
08:25 | 07/11/2015 Print   E-mail    

Kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11: 

Những người lái đò tận tụy

------------

 

Chẳng biết từ bao giờ mà nghề giáo được người ta ví với nghề lái đò. Những chuyến đò âm thầm chở từng lớp người, từng lớp học trò ngày ngày đến bến bờ tri thức. Trên con đường đó, không phải lúc nào cũng được suôn sẻ, đôi khi là sóng dữ, là trở ngại. Thế nhưng, vì tình thương yêu bao la của chính mình như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim đã giúp người lái đò vững tay chèo tiếp tục cầm lái. Không rõ ai đã nghĩ ra cách so sánh ấy, nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng cách so sánh ấy đúng và sâu sắc biết bao nhiêu. Thầy cô, ngày ngày tháng tháng vẫn cần mẫn làm nhiệm vụ cao quý là chở những lứa học sinh đi qua con sông tri thức để tiến tới một chân trời mới, tiến tới một bến bờ khác mà chúng tôi phải tự đi bằng chính đôi chân của mình. Thế nhưng, khi sang bến bờ mới ấy, chúng tôi không hề đơn độc khi hành trang mà chúng tôi mang theo đã là cả một bầu trời tri thức mà thầy cô ân cần dạy bảo trên chuyến đò những tháng ngày năm ấy. 

(Hình minh họa)

Không chỉ có kiến thức, mà ngay cả cách đối nhân xử thế, cách học "làm người" chúng tôi cũng được thầy cô chỉ bảo tận tình. Trải qua biết bao nhiêu năm tháng, chúng con lớn khôn và đủ sức dang rộng đôi cánh của mình, một phần không nhỏ là nhờ những vất vả đắng cay, những giọt mồ hôi từ trái tim thầy cô giáo.

"Khách sang sông có mấy ai nhìn lại

  Người lái đò tận tụy trải sông sâu...." 

Nghề giáo viên thời đại nào cũng luôn được đánh giá là nghề cao quý, được xã hội tôn trọng và đánh giá cao. Đây là nghề ươm những mầm xanh, là nghề trồng người, đào tạo thế hệ chủ nhân tương lai của đất nước. Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm thầy cô phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có. Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy. 

Thầy cô là người đã dạy chúng ta nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi lớn hơn một chút, tôi mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay tôi uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy tôi biết viết, mà nết người của tôi cũng bắt đầu từ những nét chữ a, b, c. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn. 

Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất ,thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng ta ,uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học vấn .Từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy cô luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng ta một tương lai tươi đẹp.

Cứ mỗi lần đến ngày 20/11, toàn thể học sinh cả nước lại hân hoan chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Mọi học sinh của các cấp đã nỗ lực thi đua bông hoa điểm 10 để dành tặng cho thầy cô. Tôi biết không có gì có thể bù đắp nổi công lao khó nhọc của một người thầy. Nhưng hãy cho chúng tôi bày tỏ một phần nào lòng biết ơn và lòng kính trọng sâu sắc nhất với các thầy cô bằng những lời chúc vô cùng ý nghĩa, những bông hoa. Đặc biệt là những kết quả học tập tốt nhất để tặng các thầy cô. Trên gương mặt của thầy cô giờ đây đang ngập tràn hạnh phúc và nở một nụ cười rất rực  rỡ vì những đứa con thân yêu của thầy cô đã nhớ về mình. Mỗi ngày đi qua, trên gương mặt của mỗi thầy cô, hằn sâu bao nhọc nhằn, bao vất vả của đời thường, nhưng chỉ có ánh mắt vẫn sáng lên một niềm tin, một tình yêu đối với nghề vô bờ bến. Chúng tôi hy vọng các thầy cô giáo sẽ tiếp tục thắp sáng niềm tin ấy, thắp sáng lý tưởng cao quý mà các thế hệ thầy cô đã giữ gìn; sẽ tiếp tục kế thừa và phát huy những thành quả đã đạt được, nỗ lực vượt khó, sáng tạo để hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đảng, Nhà nước và nhân dân giao phó, góp sức đào tạo thế hệ trẻ có phẩm chất, có năng lực, có khát vọng để tiếp bước cha anh dựng xây đất nước Việt Nam ngày càng giàu mạnh. 

Ngày 20/11/2015 sắp đến, xin trân trọng gửi tới các thầy, cô giáo -người lái đò tận tụy những lời chúc tốt đẹp, những bó hoa tươi thắm nhất. Hướng về các thầy, các cô với tấm lòng thành kính, những học trò hôm qua và những học trò hôm nay đã, đang và sẽ luôn khắc ghi trong lòng đạo lý: “Uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo”./.

 

                                                                                                  Bài: Lê Ngân, BBT